Tuesday, July 15, 2008

Xin Hoa Kỳ nhìn đến các thương binh, cô nhi quả phụ VNCH

Xin Hoa Kỳ nhìn đến các thương binh, cô nhi quả phụ VNCH
Tuesday, July 15, 2008

Ý-Yên

Sau thời gian dài suy nghĩ và đợi chờ, chúng tôi xin đánh bạo lên tiếng về một trong các vấn đề còn lại từ cuộc chiến tại Miền Nam Việt Nam: các thương binh, cô nhi quả phụ Việt Nam Cộng Hòa.

Ba mươi ba năm trôi đi, có lẽ đã muộn để những chiến hữu và chánh quyền Hoa Kỳ nên có một cái nhìn cảm thông với những chiến hữu đã cộng tác mật thiết với Hoa Kỳ qua suốt cuộc chiến, và nay đang sống cách biệt với bạn bè cũ, cách biệt ngay cả với chế độ Cộng sản mà họ buộc lòng phải chấp nhận.

Người viết không dám đòi hỏi một điều kiện hay quyền lợi gì quá đáng cho bạn bè của mình, chỉ mong được chút nào hay chút nấy, nếu Hoa Kỳ còn giữ chút tình xưa nghĩa cũ với những ai từng chiến đấu chống tai họa Cộng Sản, cũng tức là chiến đấu cho sự an toàn từ xa của Hoa Kỳ. Nay sự nguy hiểm CS không còn nữa, và Hoa Kỳ đang làm chủ thế giới dưới những hoàn cảnh khác.

Hoa Kỳ thường có truyền thống cao đẹp, thực tiễn là giúp đỡ những kẻ thù cũ trở nên hùng mạnh và thân hữu với mình, như Ðức hay Nhật v.v. Việt Nam Cộng Sản cũng được hưởng ân huệ đặc biệt này. Các vết thương chiến tranh dần dà được hàn gắn; những vấn đề cựu chiến binh, thương binh, cô nhi quả phụ nơi hàng ngũ CS, nhờ sự mở cửa đón tiếp Hoa Kỳ, đang được giải quyết khá tốt đẹp. Nhưng trái lại, thành phần các người Việt Nam đồng cảnh ngộ, là những công dân cũ của Việt Nam Cộng Hòa, thì đã bị quên bỏ hoàn toàn, sống lay lắt như loại công dân thứ hai trong bóng tối của sự phân biệt đối xử phũ phàng.

Thật ra, Hoa Kỳ cũng chưa quên những người bạn xưa, đã cho phép một số đông “cựu cải tạo viên” sang định cư tại Hoa Kỳ. Khi tiến hành thủ tục ra đi, Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đánh giá họ là những người đã giúp Hoa Kỳ hoàn thành chính sách và chương trình của Hoa Kỳ tại Ðông Nam Á. Như vậy thì những thương binh QLVNCH cũng đã giúp Hoa Kỳ, và công lao của họ còn đáng kể biết bao bằng chính máu xương của mình. Các cô nhi quả phụ, vì thế, cũng chia sẻ vai trò thi hành chính sách của Hoa Kỳ cùng với những người cha hay người chồng của họ.

Chúng tôi cố gắng mà tin rằng, rồi ra Hoa Kỳ cũng nghĩ tới các thương binh, cô nhi quả phụ VNCH, như Hoa Kỳ đã nghĩ tới các người Nhật tại Mỹ bị nghi ngờ trong cuộc chiến tranh Mỹ Nhật. Hoa Kỳ cũng không quên bù đắp cho những cựu chiến binh Phi Luật Tân đã cộng tác với Hoa Kỳ trong Ðệ Nhị Thế Chiến.

Nếu vì lý do tế nhị nào đó, Hoa Kỳ chưa đặt mối quan tâm đến các người bạn xấu số cũ tại Miền Nam Việt Nam, thì chúng tôi cũng mong Hoa Kỳ chuyển vấn đề này đến một cơ quan liên hệ của Liên Hiệp Quốc, xem có thể làm chút gì trước thảm trạng của các chiến sĩ bị bỏ quên của Việt Nam Cộng Hòa xưa, khi thời gian chằng còn lại bao nhiêu cho cuộc đời họ. Chúng tôi còn nhớ Liên Hiệp Quốc, qua ngài Tổng Thư Ký Kurt Waldheim, cùng 12 nước liên quan, đã ký kết “Bản thông cáo quốc tế bảo đảm việc thi hành Hiệp Ðịnh Ba Lê 1973.” Nhưng vì lý do nào đó, LHQ đã để cho Cộng Sản vi phạm hiệp định, không những ép buộc Việt Nam Cộng Hòa phải tan hàng, mà còn kéo theo sự đau khổ suốt đời của những thương binh cô nhi quả phụ chưa được ai nhòm ngó tới.

Một số hội đoàn người Việt hải ngoại cũng đóng góp tiền bạc, phương tiện gởi về giúp đỡ các người bạn xấu số tại Việt Nam, nhưng đây chỉ là những cử chỉ ái hữu rất hạn chế, không thấm vào đâu. Một chương trình có tổ chức, mới mong cứu giúp được những kẻ khốn cùng được đôi phần. Do đó, chúng tôi chỉ biết tìm đến lòng nhân ái của chánh quyền và nhân dân Hoa Kỳ. Không ai có thể cầm lòng được trước cảnh một thương binh cụt hai chân, già cả, đầu còn đội chiếc nón màu xanh viễn thám của QLVNCH đề làm chứng tích, đang lê mình trên tấm phản gỗ, tay cầm mấy tấm vé số, cầu xin một chút tình thương.

Các thương binh của cựu VNCH đã bị dồn vào thế im lặng trong một xã hội mà họ không lựa chọn. Họ không thể nói được cùng ai, nếu không là với đồng minh giầu mạnh Hoa Kỳ, người đang bang giao và xây dựng Việt Nam, thì cũng xin nhìn đến những kẻ thiệt thòi nhất trong cuộc chiến Mỹ Việt, đó chính là những thương binh và cô nhi quả phụ gian nan khổ ải của Miền Nam Việt Nam, từng là đồng minh gắn bó của Hoa Kỳ khi xưa.

Miss Liberty: please have a look at the RVN's war invalids, widows, and orphans

By Y-Yen, ARVN Veteran

Years of patience and expectation have finally urged us to raise our voice on one of the left-over issues of the Viet Nam War: the miserable state of those injured from war, widows and orphans of the former Republic of South Viet Nam.

Thirty-three years have passed since the end of the VN War. It may be too late for the American Government and fellow-combatants to cast a comprehensive look at those who had collaborated with the Americans across the war. They now are living separated from their former comrades, even separated from the Communist regime that they had to accept because of no other choice.

We are not in a position to seek great favor for them, but something could be done for them. The Americans should keep in mind a dear memory of those who, while fighting Communism within their land, had also secured distant safety to the USA. Communist danger has vanished, and currently, the USA has arisen as the leader of the world under other circumstances.

The US' lofty traditions were to support former enemies to become stronger and cooperative, such as Germany and Japan, etc. The Viet Nam communists also have benefited from these American privileges. Communist war wounds have been healed, thanks to the open-door policy to the USA. In contrast, citizens of the former RVN, with similar problems, were left in oblivion, living with no hope under darkness of discrimination.

In reality, the USA has not ignored her former allies, by admitting numbers of “ re- educatees” for re-settlement. At the time when procedures started, the US Foreign Affairs valued these immigrants as having helped the USA achieve her programs and policies in South-East Asia. In this sense, the VN war invalids have also assisted the USA in the same manner, even more due to their blood and sacrifice. War widows and orphans, accordingly, also greatly contributed to the US fulfillment of her plans.

It is our wish that the US may lay concern towards the RVN 's invalids, war widows and orphans as she ( the USA) did to the Japanese after WWII. Moreover, the USA had not forgotten compensation for Filipinos on account of their alliance with the USA during WW II. Thus, those VN citizens adversely affected by the war should also be cared for.

If, by some subtle reasons, the USA cannot for the moment pay concern to her former RVN's allies, we would dare ask the issue be transferred to whichever branch in question of the United Nations. Allowing some possible means to aid the war invalids, war widows and orphans of the former RVN is necessary because not much time is left before the end of their lives. We still remember that the late UN Secretary General Kurt Waldheim, along with 12 related countries, have issued the “International communiqué warranting the implementation of the 1973's Paris Accords.” However, for some reason, The UN disregarded the VN Communists' violation of this legal instrument that resulted not only in the disintegration of the Republic of Viet Nam, but also in the life-long sufferings of the war invalids, war widows and orphans, without hope ever since.

In the meantime, some VN associations abroad also collected money and means for assistance, but the services remain still limited, not yet expanding as a broader scale for such a larger program. Other planned and expected organizations could work. Therefore, we think the best way to move forward is knocking at the American Charity door, the US Government and the American people as well. No one can refrain from their heart breaking when passing by an old man, losing his two legs, the shabby green beret on the head of the long-range patroller as symbol of past, moving on a rolling board with some lottery tickets in hands, begging for compassion...

War invalids, war widows and orphans of the former RVN were pushed into silence inside a society they did not long for. They could not confide in no one but their former American Ally, rich and strong, now in relation with Viet Nam. May the USA have a friendly look at the neediest people after the long war in South Viet Nam.

No comments: